Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời.
Tuổi 20 những dấu chân tình nguyện còn đang giang dở, còn
đang được viết tiếp với những thế hệ nối tiếp nhau. Chúng tôi những người trẻ
như thế đang trăn trở làm sao để hoàn thành sứ mệnh của tuổi trẻ, đặt thêm những dấu chân thiện nguyện đến những vùng xa xôi hẻo lánh mang chút tình người sưởi
ấm đến những mảnh đời khó khăn, cơ cực cần sự sẻ chia.
Đã 3 năm gắn bó có thể không nhiều nhưng cũng đủ để tôi hiểu
được lòng nhân ái cho đi mà không cần nhận lại nó ý nghĩa lắm! Mỗi chương trình
“khúc giao mùa” là mỗi lần trải nghiệm khác nhau nhưng đều khiến tôi thấy mình
trưởng thành trong cuộc sống và thêm yêu thương con người Việt Nam.
Nhớ hành trình đầu tiên với tôi khi tham gia “khúc
giao mùa” đó là Mã Đà. Mã Đà đến với tôi
như cơ duyên với CLB đó là vào một ngày với cái nắng đặc trưng của đầu xuân
trên mảnh đất Vĩnh Cửu - Đồng Nai “nắng đến gay gắt” ở đó chúng tôi in dấu chân
mình bằng những đôi bàn chân, bàn tay của mình lên con đường đất đỏ xuyên qua
khu rừng dường như cách biệt với thế giới ồn ào ngoài phố thị với cái nắng chói
chang con đường cũng oằn mình với những “vết tích” của thời gian và con người để
lại. Những hố đất ổ gà được chúng tôi lấp đầy, con đường dần trở nên bằng phẳng.
Các em nhỏ tham gia sửa đường cùng tình nguyện viên |
Thấm mệt sau một ngày làm việc những sinh viên như chúng tôi lại tiếp tục tất bật
với đứa con tinh thần của mình là chương trình văn nghệ buổi tối . Tiếng muỗi rừng
ong tai được thay bằng những khúc nhạc xuân đầy hứng khởi, trời sẩm tối cũng là
lúc âm thanh, ánh sáng như hòa vào làm một. Những tiết mục diễn bằng cả niềm
nhiệt huyết, bằng sự vụng về của những ca sĩ không chuyên nhưng lại mang đến sự
ấp áp vô cùng. Chỉ cần nhìn những ánh mắt, gương mặt cười rạng rỡ là chúng tôi
thấy hạnh phúc đến nhường nào. Những chiếc bánh chưng cùng với món quà vật chất
tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng biết bao công sức của các bạn sinh viên chuẩn bị từ
hơn một tháng trước được trao tặng đến tận tay người dân nơi đâu tuy ít ỏi
nhưng chứa chan tình người. Kết thúc ngày dài bằng một đêm lửa trại ven rừng đó
là những kỉ niệm đáng nhớ cùng nhau hát những bài ca quen thuộc, cùng nhảy theo
tiếng nhạc của lửa trại bập bùng rồi cùng chia sẻ những trải nghiệm, kể cho
nhau nghe những câu chuyện ma rùng rợn hay tụm ba, tụm bảy cùng chơi ma sói….rồi
thì bị muỗi rừng đốt đến dị ứng đó là những điều chúng tôi ngồi lại sau mỗi
chương trình có thể tám rôm rả với nhau nhớ về tuổi trẻ của mình với nụ cười nở
trên môi.
Trao phần học bổng cho các em có hoàn cảnh khó khăn |
Đêm dần qua sự lặng lẽ của màn đên ven rừng đáng sợ lắm nhưng đối với
chúng tôi có những người bạn bên cạnh dường như nỗi sợ vơi bớt đi rất nhiều.
Sáng sớm, ánh nắng như tràn ngập không gian là lúc chúng tôi thức dậy nhìn mặt
ai cũng lấm lem sau một ngày đêm mệt mỏi nhưng tôi thấy hiện lên vẫn là niềm
khao khát dùng sức trẻ của mình giúp sức cho xã hội. Chúng tôi quay về thành phố
như có một niềm nuối tiếc, nuối tiếc vì chưa làm được nhiều và còn nuối tiếc những
tình cảm mà người dân nơi đây dành cho chúng tôi.
Nụ cười luôn nở trên môi |
Đến Mã Đà chúng tôi
không chỉ cho đi mà chúng tôi còn nhận lại là sự trưởng thành và cả niềm tin
trân trọng cuộc sống. Để những người trẻ như chúng tôi có thể góp một phần nhỏ
bé cho xã hội. Chúng tôi sẽ tiếp tục con đường thiện nguyện của mình không chỉ
là những “khúc giao mùa” ở Mã Đà mà còn rất rất nhiều “Khúc giao mùa” khác như vậy nữa.
0 Comment to "Có một "Khúc Giao Mùa" như thế!"
Đăng nhận xét